Bạn Lâm ( Ký ức sau
khi xem bức ảnh chụp các bạn nam lớp lí B K14 Đh Th trước khi lên đường nhập
ngũ – được Hữu Thành đăng trên trang web ngày 10 tháng 4 năm 2010)
Lâm đứng hàng đầu bên phải trong bức hình. Vẫn với nụ cười
tươi rói hồn nhiên như tất cả các bạn, không ai nghĩ đó là những thanh niên sắp
ra mặt trận, sắp đối mặt với muôn ngàn gian khổ, khó khăn, sắp đối mặt với cả
cái chết.
Tôi không có ký ức nhiều với tất cả
các Bạn trong ảnh vì chúng tôi mới chỉ học
chung lớp với nhau một năm học ở nơi sơ
tán của Khoa Lí tại huyện Đông Anh –Hà nội, sau đó về Thượng đình
rồi lại sơ tán, rồi phân chuyên ngành. Thời
gian cứ đứt đoạn do hoàn cảnh chiến tranh, đo điều kiện học tập của từng chuyên
ngành. Nhưng suốt hơn 40 năm qua tôi vẫn luôn nhớ tới nhóm bạn nam đầu tiên tôi
quen được trong lớp B1b, đó là Lâm, Viết Minh, Minh Cương.
Không biết vì lí do gì mà nhóm ba nữ chúng tôi
(Ngọc Yến, Bích Thủy và Thành Minh) lại ăn cơm cùng nhóm với Lâm, Minh, Cương (có lẽ phải hỏi lại BT) . Ấn tượng
để lại về nhóm : đó là ba bạn nam hiền lành, luôn nhường nhịn
đám con gái, trừ Cương có vẻ cao hơn một tí còn V.Minh và Lâm thì chắc còn đang
lớn nên hơi “thấp bé nhẹ cân”, ngược lại ba bạn nữ thì to, béo lại nhiều nhời.
Tôi nhớ, Lâm rất hay cười và có nụ cười rất tươi, có vẻ lém lỉnh hơn V.Minh và
Cương. Lâm hay đùa và cũng hay kể chuyện về gia đình, về anh trai, chị đâu, cảm
nhận như đó là một gia đình không dư giả nhưng ấm áp hòa thuận. Cả nhóm ( 6 người
) chỉ có hai xe đạp của Viết Minh và Cương nên mỗi thứ bẩy ,sau giờ học sẽ chỉ
có 4 tên được về thăm nhà, nếu được Cương đèo thì còn tạm ổn chứ nhìn cảnh V,Minh hoặc Lâm mà đèo một trong 3
đứa con gái tụi tôi thì rất “vui”, bọn con gái vẫn nói đùa : lên dốc cẩn thận
không tùng bê lại hất nhau xuống đường. Chúng tôi thỉnh thoảng cũng liên hoan cải
thiện nhưng cũng chỉ là ngô, khoai sắn luộc mà thôi. Sau mỗi bữa cơm thường tụi
con gái giành phần rửa bát nhưng bao giờ Lâm, Minh hoặc Cương cũng giành phần múc nước, vừa làm vừa đùa nên lúc
nào cũng thấy vui, phấn chấn.
Tôi còn nhớ rất rõ : nhân ngày 8
tháng ba năm 1970 ba bạn nam Lâm, Viết Minh và Cương đã tổ chức mừng 3 bạn nữ bằng một nồi
khoai tây luộc chấm muối, vậy mà thấy vui thất sự, cả lũ vừa ăn vừa ước có một
tí đường để ăn cùng. Sau này ra trường, đi làm , rồi có người yêu, có chồng ,
có nhiều đồng nghiệp, bạn bè ,được dự nhiều cuộc liên hoan, đôi khi cả quà tặng
nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể quên được món khoai tây mà Lâm cùng hai bạn trong nhóm đã hì hụi luộc
để chiêu đãi ba đứa con gái chúng tôi ngày hôm đó. Tôi đã từng kể với con về món khoai
tây luộc này nhưng chắc chắn con chẳng cảm nhận được vì thật ra thì nó chẳng phải
là mùi vị của khoai luộc mà nó là cả tình bạn trong sáng của đời sinh viên
trong chiến tranh.
Sau này về Hà nội chỉ có tôi và
Bích Thủy ở Kí túc xá, rồi Lâm và Cương đi bộ đôi, rồi Lâm hi sinh. Tôi cũng
không nhớ mình biết tin Lâm hi sinh vào khi nào , chỉ biết tôi và BThủy đều rất
buồn. Sau này, khi lên thăm Dũng tại trại an dưỡng thương binh (hình như ở Hà Bắc)
mới biết rõ Lâm hi sinh tại Quãng trị .
Bây giờ mỗi khi nghe nói gì đó về
Quảng trị, về sông Thạch hãn là tôi lại nghĩ ngay đến Lâm. Có lần đi công tác bằng
ô tô qua Quảng trị tôi cứ tự hỏi : không biết bạn mình nằm ở quãng nào? Đi qua số nhà 5 Quang Trung tôi cũng luôn có ý
nghĩ trong đầu :đây là nhà Lâm cùng học với mình ngày trước. Mỗi khi nghĩ về
Lâm là lại hiện lên khuôn mặt bạn tươi roi rói với cái lúm đồng tiền còn sâu
hơn lúm đồng tiền của con gái mới lớn. Lâm cứ trẻ mãi như thế trong tôi. Có lẽ tất cả những bạn bè khác của Lâm cũng nghĩ như vậy.
Những ngày tới thế nào tôi cũng có
dịp gặp Viết Minh và Cương (Bích Thủy còn đang ở xa lắc xa lơ), tôi chắc thế
nào chúng tôi cũng nói với nhau về Lâm và về những ngày chúng tôi cùng ở tổ “cơm”
Đông Anh. Chắc lại, được vui, cười nhưng
dù thế nào cũng chẳng thể quên Lâm của chúng tôi.TM
Ừ, cái ngày ở Dục tú ấy, ngoài các tổ học tập ra thì sinh hoạt theo nhóm "cơm" là chính, Các bạn ở tổ 4 - ở giữa làng, đúng vậy không? Vị khoai tây luộc ủ than, còn thơm mãi... Nhớ bạn đã hi sinh thật nhiều TM nhỉ?
Trả lờiXóaHoá ra không gặp không có nghĩa là tất cả đã mờ nhạt; nhất là với những bạn đã hi sinh, mất sớm.
Trả lờiXóa