Lớp mình chỉ có chưa đến 20 bạn nữ
thôi (khoảng 15-16}, mình thử kể tên xem còn thiếu ai trong đó không nhé : Bích
Thủy, Xuân Vinh, Vũ Minh, Đặng Thủy, Chiến, Nhâm Thu Lan, Hồng , chị Mùa, Mai, Lê Thanh Liên, Thành Minh,
Thanh Hà, Kim Thành, Hòa Bình , Thu Lương
và Hồng Nga. Mình xin phép được
điểm qua một vài nét tiêu biểu nhé.
Đầu tiên là Bích Thủy, các bạn cứ bảo
BT là ghê gớm gì đó chứ theo mình BT là một người bạn cực tốt, hãy thử ốm mà
xem, Thủy sẽ chăm sóc bạn hết mình. Thủy
lại khéo tay vô cùng, áo len Thủy đan thì khỏi chê, vừa đẹp tốc độ lại cực
nhanh, nếu sẵn len mà bạn lại cần có một cái áo để diện nhân một dịp nào đó (đi
chơi với người yêu chẳng hạn) hãy nhờ Thủy – thế nào bạn cũng toại nguyện. Mình
với Bích Thủy có vô vàn những kỷ niệm mà khó có thể kể lại với ai.
Xuân Vinh thì như các bạn biết đấy
: xinh đẹp, duyên dáng và thông minh. Đặc biệt sự duyên dáng, dịu dàng của bạn ấy đã khiến “một bộ phận không nhỏ”
con trai lớp mình yêu quí bạn(?). Mình cũng có nhiều kỷ niệm với Vinh kể cả cái
việc rủ nhau trốn phòng đi ăn mảnh kẹo lạc- bây giờ nghĩ lại vẫn thấy ngượng-
Vũ Minh, bọn mình hay gọi là chị Vũ
Minh vì chị không chỉ hơn tuổi vài đứa mình mà lúc nào cũng cư sử điềm đạm, nhường
nhị . Mình rất hay tâm sự với chị vì giữa hai chị em mình có hoàn cảnh riêng của
gia đình cần chia sẻ, cảm thông. Vũ Minh ít nói, ít cười nhưng mình phát hiện
ra là khi cười trông chị xinh hơn rất nhiều,
Đặng Thủy, bạn gái bé nhỏ , điệu
đà, mái tóc dài cực mượt và đen nhánh. Thủy có tài khâu vá
thêu thùa. Cái gối cưới của mình do mình
tự tay làm cũng phải nói là nhờ có Thủy dẫn dắt và nâng cao tay nghề cho. Như Xuân Vinh đã viết đấy Thủy lo và chăm học vô
cùng, Thủy luôn là người cuối cùng đi ngủ trong phòng.
Chiến, nghe tên thì có vẻ con trai
nhưng cực điệu, mái tóc thì cực dài, giọng nói cũng cực đặc biệt. Mình nhớ Bố
Chiến là liệt sĩ nên bạn rất nhạy cảm. Chiến cũng chăm học chẳng kém gì Vũ Minh
và Đặng Thủy. Hồi sơ tán về Bình đà mình ở cùng nhà với Chiến , Vũ Minh và Đặng
Thủy, Cũng may mà ở cùng ba tấm gương về học tập nên năm đó mình không phải nợ
môn nào.
Nhâm Thu Lan là cô gái trông “ mỏng
mày hay hạt “ nhất đám con gái, da trắng , môi lúc nào cũng đỏ như tô son. Mình
phục Thu Lan ở nghị lực đối mặt với những
khó khăn về sức khỏe để sống và học tập . Mình đã có dịp lên chơi nhà Thu lan ở
Thái nguyên và không thể nào quên món sắn bào rán mà mẹ bạn đã “ chiêu đãi “
mình.
Hồng , bạn gái nhỏ bé nhất lớp. Hồng
rất thật thà, mộc mạc và sức khỏe cũng không được tốt lắm, có lẽ vì lí do này
mà Hồng phải tốt nghiệp sau chúng mình một
năm.
Chị Mùa, mình nhớ chị Mùa dáng tròn
trĩnh và giọng cười đặc biệt khó quên, hình như chị ở chung nhà với Bùi Xuân
Vinh ( Nếu nhầm Vinh chữa lại cho mình nhé).
Liên và Mai là hai bạn nữ cũng khá
đặc biệt. Liên thì xinh theo kiểu đường nét - chẳng thế mà bạn Lân trong lớp “chết
liền”. Còn Mai thì hơi thiệt thòi vì mắt
bạn rất kém, mình vẫn nghĩ không biết sau này Mai có gặp khó khăn gì về mắt nữa
không (?)
Chị Thanh Hà , mới vào năm học mình
đặc biệt e dè với chị bởi chị không những hơn về tuổi tác mà lại là một trong
những đảng viên hiếm hoi của lớp. Bề ngoài nghiêm túc, dáng đi tất bật đúng
phong cách cán bộ nhưng sau này có dịp ở cùng phòng ký túc xá với chị mình mới
nhận ra : nếu bị trêu đùa chị cũng bị đỏ mặt như tất cả các cô gái trẻ khác.
Hòa Bình và Thu Lương , đây là hai
bạn nữ mà mình nể phục nhất về cái khoản học cũng như thành tích học tập. Hình
như đối với hai bạn việc học và tiếp thu kiến thức thật nhẹ nhàng, đơn giản . Không chỉ một mình mình
mà nhiều bạn nam trong lớp cũng phải “kính nể”. Đặc biệt cả Hòa Bình và Thu Lương đều biết chơi đàn piano, loại nhạc cụ mà mình mê mẩn từ nhỏ mà không có điều kiện
theo đuổi.
Kim Thành và Hồng Nga là hai bạn nữ
mà theo mình thì tính cách gần như trái ngược nhau. Kim Thành nhanh nhẹn có phần
tinh nghịch thì Hồng Nga lai dịu dàng
kín đáo. Mình có cảm giác là K.Thành và H.Nga là hai mảng màu đặc biệt trong bức
tranh toàn cảnh về nhóm nữ của lớp Lí b chúng mình.
Một bạn nữ nữa mà mình rất ấn tượng là chị Ngọc
Yến, sở dĩ mình không đưa chị vào danh sách trên là vì chị chỉ theo lớp có một
năm học vì lí do sức khỏe, sau đó chị chuyển sang khoa văn của Trường và điều
này theo mình thì rất hợp với khả năng của
chị. Chị Ngọc Yến có rất nhiều tài lẻ, chị vẽ rất đẹp và hát thì thật tuyệt -ấm
áp, truyền cảm. Mình yêu giai điệu Danub xanh, Khúc hát nàng Solweig cũng từ giọng hát của chị ngày ấy.
Và thật không phải nếu cuối cùng không
nói một chút về mình. Thế này nhé đó là một bạn nữ có khuôn mặt tròn, béo và
luôn đi cùng Bích Thủy.
Nếu tính từ buổi đầu gặp nhau đến
nay thì đã hơn 45 năm, bọn con gái chúng
mình mỗi người một cuộc đời,một sự nghiệp , một số phận riêng. Bọn mình có rất rất ít dịp gặp nhau và ước mơ gặp lại tất cả bọn là
điều không thể vì nhiều bạn đang lập nghiệp ở các tỉnh xa, riêng Kim
Thành và Hồng đều không còn nữa, hai bạn đã mất vì bạo bệnh – Cầu mong cho hai bạn được siêu
thoát và luôn tin là bọn mình sẽ chẳng bao giờ quên bạn với những kỷ niệm của
những ngày chúng ta học và sinh hoạt cùng nhau.
Vài dòng như thế về các bạn nữ lớp B1b K14 năm ấy , trí
nhớ của mình (một bà lão hơn 60) không còn đầy đủ nữa, mình chỉ có thể nhớ về bạn mình như vậy
nhưng chắc nếu có thiếu gì cũng chẳng ai
nỡ trách mình , nhớ về nhau những điều tốt đẹp dù chỉ một chút ít thôi cũng là quý báu rồi.
Phải không các bạn ?
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaBực kinh lên được. Cứ định lại gần bạn tròn tròn thi lại dạt ra vì nghe "chị" B.Thuỷ hắng giọng :-)
Trả lờiXóaCó cơ hội rồi nè, giờ Bích Thuỷ đang ở cách Hà nội nửa vòng trái đất.
Xóa"Muộn còn hơn không bao giờ " :-)
Tên này chắc hôm qua ăn "tay gấu".
XóaĐã bảo "văn" cho nó hay :-)
XóaNhưng mà cũng phản ánh được một phần sự thật, ấy là TM trong vòng "che chở" của Bích Thuỷ, có thể là vô tình mà bị nhìn nhận như thế.