Chẳng biết do
Viết Minh muốn chiều lòng các bạn hay chợt muốn thăm lại Dục Tú, nơi có thể coi
là khởi nguồn tình bạn của khóa, mà chủ
động lên kế hoạch đi thăm lại nơi xưa. Kế hoạch hơi gấp nên nhiều bạn do bận việc
gia đình hoặc đã có kế hoạch khác không
tham gia được, nhưng cuối cùng cũng được đến mười bạn có mặt.
Cả bọn được di chuyển bằng một xe 12 ô tô chỗ,
đây cũng là chủ ý của Viết Minh- bạn muốn mọi người cùng ngồi một xe để tiện “buôn
chuyện” nhưng có lẽ cũng là để an toàn
hơn -toàn các cụ cả mà . Bao nhiêu năm bạn vẫn giứ cái tính chu đáo như hồi đầu mình quen bạn, nể
quá.
Tầm 9h30 sáng
hành trình bắt đầu, cả bọn quyết đi theo lộ trình như ngày trước vẫn đạp xe đạp,
tức là qua Gia Lâm, qua Cầu Duống, qua Dốc Vân rồi rẽ vào Dục Tú. Trên xe toàn
các Cụ mà chuyện cứ nổ như pháo Tết ngày xưa, tự nhiên thấy thương cháu Lái xe
phải chịu đựng những dòng hồi tưởng không thể liền mạch của các Cụ nhà ta.
Ngày xưa đi về
sao thấy xa xa , vậy mà bây giờ loáng một cái đã tới nơi. Mình chủ ý không nhớ
tới mấy cái ảnh Hữu Thành đưa lên blog hôm trước (trong chuyến tiền trạm) để tự
kiểm tra trí nhớ của mình, nhưng cố gắng kiểu gì thì cũng chẳng mảy may tìm ra
cái gì đó của 46 năm trước . Vào đến trước sân đinh làng Phúc Hậu mình cũng cố
đi tìm cái bếp tập thể của lớp mà tuyệt nhiên không một dấu vết. Cả bọn đứng
ngó ngiêng , bàn luận, chỉ nơi này nơi kia nhưng xem ra “bộ mặt nông thôn ta
ngày nay” đã thay đổi nhiều nhiều nhiều lắm, trong cái tiếc nuối cũng phải thấy
mừng cho bà con mình đã khấm khá hơn.
Mọi người ai cũng muốn tìm về nhà trọ xưa
kia của mình nên cứ loanh quanh phỏng đoán cái hướng xưa trong cái thực tại hôm nay. Cuối cùng,
không hổ danh dân Lí tổng hợp, hầu hết đều tìm ra nhà chủ cũ. Mình và Thống
ngày xưa nhà “cùng chung một ngõ” nên
chúng tớ đánh lẻ, mục tiêu là gần đầu ngõ có một cái giếng cũ (chi tiết này lưu
trong bộ nhớ của bạn Thống, lại nể bạn quá ) và nhờ vậy mà tìm ra được ngõ cũ, riêng mình hỏi
thăm đúng cháu nội chị chủ nhà, chỉ tiếc là chị vừa mất cách đây 4 tháng. Mình
nhờ cháu đưa về thăm lại nhà cũ, mảnh vườn với căn nhà nhỏ ngày xưa nay đã là
hai ngôi nhà gạch khang trang cho hai cháu con anh chị, nhìn di ảnh của cả anh
và chị quá khứ như hiện rõ, mình xin phép được thắp hương cho anh chị và không
thể đứng lâu hơn được. Thống, Thêm ,Huấn, Cương, V.Minh đều tìm được nhà cũ, chủ
nhà người còn người mất nhưng cũng tạm coi như đã toại nguyện, gần 50 năm đã
trôi qua chắc khó mà tìm hơn được nữa.
À cũng phải nói
thêm là cái lớp học mình ngày trước chắc cũng khó tìm ra đúng vị trí , vì hai
bên đường bây giờ nhà cửa xây san sát, bọn mình để dành cái vụ này cho lần khám
phá sau.
Bữa trưa cũng lại
là một dịp tốt để hàn huyên, nhiều chuyện lắm lắm nhưng mình sẽ không kể vì lời
thì có thể kể lại nhưng cái tinh thần cái không khí sôi nổi thì e rằng mình
không đủ ngôn từ. Mong mọi người hãy tự
khám phá thì sẽ hiểu thấu được.
Hôm nay đúng là
một dịp để mọi người đi tìm qúa khứ , nhưng có lẽ qúa khứ cũng đã tìm lại được
chúng mình.
Cảm ơn Viết
Minh, cảm ơn bạn rất nhiều.
Chia cho tớ một chút vui chung dzới nào.
Trả lờiXóaQuá khứ đã thật xa rồi - để trong hồi ức thì nó vẫn như rất gần - nhưng về nơi xưa thì cảnh xưa đã khác, người xưa ai còn ai mất - nghĩa là thấy rất xa xôi ... (đúng là nghịch lý - TM nhỉ?)
Các Cụ có chuyến đi vui - đấy là kết qủa mĩ mãn rồi. Chúc các Cụ có nhiều tụ tập và những chuyến đi vui vẻ khác nữa
Chẳng biết chia vui bằng cách nào, thôi thì khi nào bạn về lại alo rồi lên đường lần nữa nhé.
XóaE hèm, các bạn đi vui quá. Chúc mừng mọi người có chuyến đi thật vui vẻ, cả trên xe hàn huyên lẫn chốn xưa người cũ trùng phùng.
Trả lờiXóaThế nhưng mà chỉ về Phúc Hậu xã Dục Tú thôi à? Không ghé lại Ngọc Lôi, không đi qua Cổ Loa ra Đống Lủi hỏi xem có còn mì không người lái :-)
Bạn phát hiện hơi bị tinh (vi) , quả là chúng tớ không ghé lại Ngọc Lôi vì không còn đủ thời gian, nhưng sau khi thăm Dục Tú thì có lẽ do đói cái bụng nên cả lũ quyết đi Cổ loa ăn quẩy và mì không người lái, lại đi theo lối cũ tức là men theo thành Cổ Loa - nhưng bây giờ đường rộng xe ô tô đi ngon lành- tiếc là chẳng còn hàng quẩy nào, cửa hàng ăn uống cung cấp món mì cũng không còn (còn mới là lạ), cả lũ đứng phán đoán , tranh cãi một hồi rồi ra về. Cũng không thể đi lâu vì xem ra trong nhóm rất nhiều NOND (người ông nhân dân} - kiểu như VT, phải về đúng giờ để đón cháu. Tuy vậy chuyến đi vẫn coi như đã được như ý.
XóaỜ mà chắc thích hơn là đi một mình nhỉ.