Hôm nọ tụ tập đi viếng mẹ chị Hợp chúng tôi có nói chuyện về việc mở thêm kênh thông tin tới các bạn k14 mình. Hiện nay thông tin tới các bạn chủ yếu qua nhắn tin SMS điện thoại di động, và blog.
Điện thoại nhắn thì thường phiền hà vì vào nhiều tên/địa chỉ mất công, blog thì không gần gũi lắm và chủ yếu để tải bài vở, ảnh,...
Vậy bây giờ có thêm nhóm FB như một đầu thông tin mà nhiều bạn vẫn đang dùng. Lưu ý nhóm này được đặt là "bí mật", chỉ có thành viên nhóm là nhìn thấy nhóm và đọc viết được nội dung trong nhóm. Vì vậy đề nghị mọi người
1. Thêm các bạn k14 vào nhóm: ai là thành viên trong nhóm đều có thể thêm bạn khác vào. Lưu ý là nhóm "bí mật" nên các bạn chỉ thêm đúng bạn mình vào, đừng đưa người khác vào mà hết kín.
2. Nếu chưa có danh khoản FB thì thử mở lấy một cái và dùng danh khoản này để hoạt động trong nhóm kín, không lộ diện ra bên ngoài. Sau khi mở danh khoản thì kết bạn với một trong các bạn k14 để từ đó được thêm vào nhóm.
Muốn làm thành viên đăng bài thì gửi cho Hữu Thành huuthanh.ng@gmail.com lời đề nghị. Muốn góp lời thì bấm vào từ "nhận xét" ở dưới mỗi bài. Chú ý trước khi bấm gửi thì phải chọn tư cách đăng nhận xét là "Tên" hay "Ẩn danh" nếu chưa có danh khoản Google.
Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015
Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015
Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015
Nhớ Hà Nội - Một chút riêng tư muốn chia sẻ cùng bè bạn.
Thường khi nói nhớ một cái gì đó có
nghĩa là nó hiện không còn ở cạnh mình, vậy mà lạ lắm, mình cứ hay nhớ Hà nội
ngay cả khi đang sống giữa lòng Hà nội.
Chuyện thứ nhất : Mình nhớ cũng vào
quãng này năm ngoái, mình theo học một lớp dưỡng sinh gần nhà, cứ tối tối mình
đạp xe đến lớp và khoảng 9h30-10h là lại thong thả đạp xe về. Ngay tối hôm đầu
tiên mình đã chợt thấy nhớ Hà Nội xưa chỉ bởi vì cái mùi hoa sữa đang tỏa ngào
ngạt trên đường, cũng chẳng lạ lắm với cái hương hoa sữa này bởi nay nó chẳng
còn là đặc quyền sở hữu của phố Nguyễn Du khi xưa nữa ,nhưng cái để gợi nhớ HN
xưa lại chính là vào lúc đó mình đang đạp xe đạp trong không gian đêm cuối thu ngập tràn hoa sữa trên phố HN, chắc
phải đến mấy chục năm rồi mới lại có dịp như vậy, nếu đang ngồi xe máy chắc chắn
sẽ không có cảm giác này.
Chuyện thứ hai : Hè năm nay tự thấy
nhàn rỗi ghê gớm, mình chợt nghĩ đến việc mua sen về ướp chè, có thêm việc cho
hết thời gian. Mua được mấy chục bông về mà trong nhà thấy hương thơm dễ chịu
quá, mình chợt nhớ cái cảnh nhà mình hơn 50 năm về trước ở HN. Chả là Bà Nội
mình nghiện chè tàu , sáng ra Bà chỉ pha một ấm chè uống chứ không cần ăn gì, mọi
tiêu chuẩn chè của Bố mình hồi đó đều giành cho Bà nhưng Bà vẫn thích nhất là tự
ướp chè sen để uống. Vào mùa sen Bà mình thường mua vài trăm bông, chị em mình
được giao nhiệm vụ là ngồi nhặt nhưng hạt gạo trắng trong bông sen để Bà dùng ướp chè , việc
này tuy có hơi tỉ mỉ một chút nhưng bọn trẻ con rất thích thú, lúc đó cánh hoa
sen trải đầy nhà, cả phòng ngập trong mùi thơm của hoa sen và màu hồng của cánh
sen. Hà nội những năm đó thật ấm áp , an bình. Lại chợt thấy nhớ Bà, nhớ căn buồng
nhỏ trong Khu tập thể 3b Ông Ích Khiêm,
nhớ Hà Nội xưa.
Chuyện thứ ba : Dạo này người dân HN
cứ sôi sục với hệ thống tàu điện trên cao, nào thi công ì ạch, nào đội vốn, nào
xảy ra tai nạn, nào triển lãm tàu mẫu …Chẳng phải mình thờ ơ nhưng quả thật cứ nhắc tới hai chữ “tàu điện” là lại cứ nhớ
ngay tới cái tàu điện leng keng ngày trước, cái tàu điện có lẽ quá cổ lỗ so với
công nghệ ngày nay nhưng lại cứ hồn nhiên hiện hữu trong trí nhớ của mình. Mối
khoảnh khắc nghe tiếng leng keng hồi lại
là lại nhớ tới cái dáng của Bố mình chiều chủ nhật thường đèo mình ra bến tàu Cửa Nam để vào trường ở Thượng Đình, có lần
hai bố con vừa đến nơi thì tàu chạy Bố lại đạp xe đuổi theo tàu đến tận Giám mới
kịp, vừa thở hổn hển vừa nhắc mình : từ từ con kẻo ngã (!). Không nhớ Hà Nội hồi
ấy sao được khi mà bây giờ Bố cũng đã ở xa lắc xa lơ mà tàu điện leng keng cũng
chẳng còn nữa. Cũng không biết rồi sau này được đi tàu điện trên cao ở HN cảm
giác sẽ như thế nào? Thôi đành đợi vậy.
Rồi một vài câu chuyện nữa khiến cho nhiều khi rõ là
đang sống giữa Thủ đô Hà Nội mà cứ cảm giác như không phải. Hà Nội đã đổi thay
thì chắc chắn rồi nhưng có lẽ mình cũng đừng quá nặng lòng với quá khứ để cuộc
sống hiện tại được nhẹ nhàng, thân thiện và vui vẻ hơn.
Bạn ở xa nếu có nhớ về HN thì cứ nhớ tới cái cảnh hội Bạn
Già gặp nhau tay bắt mặt mừng, ai ai cũng khỏe mạnh, vui tươi, được thế là tuyệt
vời lắm lắm.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)