Hôm qua mình cùng các bạn đến
thăm Đức Lâm,
Hôm qua 12 bạn thay mặt lớp Lí K14 ĐHTH đến thăm Lâm ở
Nghĩa trang Liệt sĩ Ngọc Hồi , Hà nội.
Đúng ra phải nói là viếng Lâm mới phải nhưng
mình tự thấy không muốn như vậy, chẳng lẽ không thể nghĩ là mình đi gặp
lại bạn mình sau 44 năm biệt tin nhau hay sao? Hơn nữa, ngoài Lâm lớp còn có nhiều bạn khác là Liệt sĩ như Việt, Sận… , nhiều
bạn đã đi xa như Thái, K.Thành … nhưng các bạn ở xa quá nên mình cũng coi hôm
nay là dịp gặp lại tất cả các Bạn , chỉ có điều cái địa điểm gặp nhau của lớp
hơi đặc biệt một chút mà thôi, nhưng nói
như mọi khi chúng mình vẫn nói với nhau - dù thế nào cứ gặp được nhau là quí rồi
.
Thật ra thì những kỷ niệm chung
cho cả khóa chắc chỉ nằm trong hai năm học đầu tiên, sau đấy là cuộc chia tay :
người ở lại tiếp tục với bút sách, người lên đường ra chiến trường. Ngày chia
tay để các bạn lên đường, cũng biết chiến tranh là ác liệt, là mất mát nhưng chắc
chẳng ai nghĩ trong số các bạn mình có
người sẽ chẳng trở về. Thấm thoát đã 44 năm.
Đến hôm nay đến thăm bạn , tất cả
bọn mình đều đã qua tuổi 60 , những mái đầu đã bạc, những bước chân không còn
nhanh nhẹn nhưng trước mộ bạn mình , trước bức hình vẫn trẻ trung , vẫn tươi
rói gắn trên mộ, kỷ niệm cũ vẫn còn đầy ăm ắp, cứ tưởng như những ngày ngắn ngủi quen
biết nhau mới đâu đây, tưởng như vẫn nghe thấy giọng nói, nụ cười của bạn từ
cái thời cách đây hơn bốn chục năm. Nhớ cái lúc ngắm bức chân dung của Lâm gắn trên mộ, mỗi người một nhận xét, người
nói giống , người nói chưa giống, người nói hơi giống, thế cũng đủ biết bạn bè
còn nhớ Lâm rất nhiều. Lại nhớ giây phút mình chợt lặng người khi nghe đề nghị
của Tuyên được hát cùng với tất cả mọi người trước mộ Lâm bài hát mà ngày còn học
trong trường Lâm đã dạy Tuyên –bài Bác đang cùng chúng cháu hành quân- cả bọn
mình cùng hát, vừa hát vừa nghẹn ngào, vừa nhớ tới bạn mình. Cảm xúc này chắc
còn theo mình mãi mãi. Thiện ý này của
Tuyên cũng đã phần nào lí giải cho
mình cái tình đặc biệt giữa những người bạn lính mà lâu nay mình vẫn lờ mờ cảm
thấy . Trong không gian rộng với 1300 ngội mộ Liệt sĩ ở Nghĩa
trang Ngọc Hồi chắc “dàn đồng ca” của lớp mình hôm nay đã mang lại một một chút
gì đó gần gũi , ấm áp với tất cả các Liệt
sĩ và cả với những người còn đang ở chốn dương gian này. Hiệp cứ nhắc mọi người
châm thuốc cho Lâm, mình “bật” như một phản xạ tự nhiên : Lâm có hút thuốc đâu
nhỉ, chợt ai đó nói luôn : lính nào mà chẳng hút thuốc, thế là lại thêm một điều
nữa mình chưa hiểu về các bạn “lính” của mình, chán thật.
Nếu quả thật có linh hồn tồn tại
sau cái chết mình chắc hôm nay lớp mình rất đông vui, bởi lẽ bọn mình đã khấn cầu
tới tất cả các bạn trong lớp đã đi xa, mình chỉ mong tất cả các bạn cùng về để
được gặp lại nhau , được chia sẻ mọi vui buồn như bọn mình đã từng như vậy .
Chia tay Lâm bọn mình về thăm mẹ
bạn nay đã 94 tuổi, Cụ đang mệt và đang nằm trong bệnh viện, Nhìn mẹ tuổi cao
và không còn minh mẫn nữa, bọn mình cứ tự giới thiệu với mẹ nhiều lần : chúng con
là bạn học của Lâm đến thăm mẹ, chẳng biết mẹ còn có hiểu hết lời bọn mình hay
không chỉ có cô em gái Lâm cứ nhìn bạn anh mà khóc sụt sùi, chợt thấy thương mẹ và thương Lâm vô cùng. Cái thể
giả định mà mình ghét cay ghét đắng xuất hiện trong đầu tự lúc nào : giá như
không có chiến tranh, giá như…
Hôm nay V.Minh sao cứ nhắc đi nhắc lại :Lâm hôm nay chắc vui lắm vì có đông các bạn đến thăm, rồi lọ hoa suýt đổ, lại ai đó nói : Lâm về đấy, không đúng có thật vậy không các bạn nhỉ ? Nếu đúng vậy thì mừng quá .
Hôm nay V.Minh sao cứ nhắc đi nhắc lại :Lâm hôm nay chắc vui lắm vì có đông các bạn đến thăm, rồi lọ hoa suýt đổ, lại ai đó nói : Lâm về đấy, không đúng có thật vậy không các bạn nhỉ ? Nếu đúng vậy thì mừng quá .
Là tôi nói đấy. Trong bộ đội, hút thuốc như một thứ chia sẻ, chứ không thuần ý thích cá nhân.
Trả lờiXóaTôi lần đầu tiên hút thuốc là khi huấn luyện ở Trường Quân chính năm 1968, mỗi khi "lao động công ích" (làm bãi tập: đào hào, đắp lô cốt,...) thì được "bồi dưỡng" mấy điếu Berati của Anbani mà người ta nói là khét lẹt. Nghỉ giải lao mọi người đều... hút :-)
Nói thêm là ở trường Trỗi thì tôi không hút, cả mấy năm trước khi về trường quân chính cả một năm sau đó, vì Trường cấm (khuyên không) hút. Nhưng sau đó lúc về ĐHTH thì lại hút, để "chia sẻ" :-)
XóaNếu mình nhớ đến bạn với những tình cảm chân tình, thì dù hoàn cảnh thế nào thì người bạn ấy sẽ cảm nhận được - và trước hết là trái tim của bản thân mình cảm thấy ấm áp - bởi mình không cô độc giữa dòng đời ba chìm bảy nổi, bởi mình còn có những người bạn để sẻ chia...
Trả lờiXóaCuộc viếng, thăm thật ý nghĩa
Bài viết của Thành Minh như đi guốc vào cuộc sống của bọn mình tuổi 20 vậy. Cám ơn bạn nhiều vì những tình cảm dành cho những người lính sinh viên. Sau cuộc viếng thăm mình cữ nghĩ mãi về những người bạn đồng niên, đồng ngũ, chỉ tiếc sức mình có hạn chẳng giúp gì được nhiều cho gia đình các bạn đã hy sinh
Trả lờiXóaMình chẳng đi guốc, cũng chẳng đi dép mà mình đã là một trong lũ "bọn mình" đấy hay sao, khác chăng là lịch sử "chê" mình là phận gái nên chẳng đặt súng vào tay mình. Tình cảm với tất cả các bạn là chuyện tự nhiên, mình chắc mọi người cũng vậy chỉ không có dịp thể hiện ra mà thôi.
XóaKhông có dịp và không biết diễn đạt.
Trả lờiXóaVới tôi, rất nhớ hồi nhập học còn dậy các bạn lăn lê bò toài điều lệnh đội ngũ, chẳng gì cũng trong môi trường quân đội 4 năm, lại qua một khoá quân chính ngắn.
Thế rồi các bạn nhập ngũ, ra chiến trường. Với tôi thế là bộ đội thật thành bộ đội giỏm.
Các bạn trở về nợ các bạn hi sinh nằm lại chiến trường, tôi bộ đội tuyến sau nợ các bạn tuyến trước.
Thế đấy.