Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

Lan man trên đường (1)- Tối ngày 2 tháng một 2015 - Gặp lại trên sân ga

Lan man trên tầu hỏa, nhưng nhớ ra là còn có lúc ngồi ăn, đoạn đi bộ, chặng dài đi ô tô nữa. Nhưng lan man tán thì chủ yếu là trên tầu hoả, lúc đi và về. (từ lúc đi ra ga, gặp nhau trên sân ga Hà nội, và khi chia tay vội vã sau 36 tiếng vật vã trên đường)

Tối ngày 2 tháng một - gặp lại.

Được tin nhắn là tầu sẽ khởi hành vào 22h, tội dự tính 21h đi từ nhà – nhưng 20h đã nhận được cú điện thoại
 -Đang ở đâu đấy?
Giọng Sơn, quê Nam định không nhận tôi là đồng hương vì hắn bảo tôi không sống ở đấy. Điều này lúc đầu làm tôi hậm hụi mãi vì dù sao Nam định là quê ông cha và tôi lại có cả một vài năm sơ tán ở cạnh Phủ Giầy - những năm còn quàng khăn đỏ. (Nói một chút về mấy năm đó, ở làng quê tôi học được rất nhiều điều  và vốn sống cuả tôi thêm phong phú nhờ những năm này. Đầu tiên là biết cắt cỏ, biết lội ruộng bắt ốc, tập gánh, tập trồng khoai, làm bèo hoa dâu và nhất là biết trèo cây. Vườn nhà ông nội tôi rông – ngày đó hợp tác xã còn chưa lấy đất và có kha khá các loại cây . Tôi tập trèo ngọc lan để lấy hoa vào đầu hè, trèo ổi, trèo táo, trèo cây sắn thuyền - cả bưởi nữa, đã thử trèo cau nhưng vo thế nào, gắng lên được hơn mét thì tuột … hì. Túm lại là rất thú vị …)

 - Ở nhà.

 - Tớ đang ở ga rồi, ra ngay nhé.

Thế là quơ vội chiếc áo khoác một vài thứ lặt vặt vào túi vải đeo vai, gọi taxi, khoá cửa và biến.
Từ làng tôi đang sống ra ga chừng 20 phút, đường Hà nội vẫn đông, ga Hà nội sau chiến tranh đã được xây, sửa lại dường như đẹp hơn trong ánh đèn. (Thực ra thì tôi thích toà nhà trung tâm theo kiểu kiến trúc Pháp ngày xưa hơn – nhưng nó đã bị bom lazer Mỹ làm đổ sụp năm 1972).
Sân ga không đông, ngoài vài người xe ôm, đôi chiếc Taxi còn vài đồng chí công an. Đi quanh nhìn cao thấp, phải trái đông tây không thấy người quen, tôi khoác túi đứng đợi trên bậc thềm.
 - A, đây rồi . Vẫn giọng Sơn, đồng chí từ trong sảnh ra ngoài trời để ” ăn thuốc“ - nên nhìn thấy tôi.
- Bắt tay cái nào - lại đã một năm qua rồi nhỉ ?(Hic – cái nghi thức này hình như rất khách sáo. Tôi vẫn nghĩ không biết văn hoá Việt dành nghi thức thế nào khi gặp mặt thân mật – thôi thì “người thế nào, ta thế vậy “ - dzới lại tình nghĩa, mức độ quan hệ thì “trời biết, đất biết, tôi biết, anh biết “ - thế là đủ)
- Chào Sơn, ừm, chẳng thay đổi mấy…
Ừ thì không còn tuổi ăn, tuổi nhớn nữa, có thay đổi thì bên ngoài cũng chỉ là thêm đôi cái nếp nhăn, mái tóc thưa hơn, phai mầu hơn dù bên trong thêm vài ba thứ bệnh, nhưng dấu ấn thời gian dường như nhòa bớt đi trong ánh đèn đêm…

Nhóm đầu tiên đến có Vân, Tuyên. Câu chuyện bắt đầu bằng những câu không đầu không cuối, chẳng có chủ đề, “ai nhớ được chắc chết liền” pha trộn với tiếng cười…
Ra ra vào vào, điện thoại lăm lăm để nhận, để gọi chủ sự và các thành viên khác ( mà tôi cứ đùa trưởng lão và đệ tử ) …
Mọi người lần lượt đến Dân, Trò - tay xách nách mang, đùm đùm bọc bọc, bạn bao giờ cũng rất chỉn chu, Phong, Việt, Hợp , Hiệp - với các bó hương hoa thật chu đáo, Thành Minh, Hữu Thành - người gần nhà nhất thì đến sau nhất.
Mỗi lần có người mới đến là lại líu tíu, rộn rã chào, hỏi...
Năm nào tôi cũng về, là người ham vui nên thường gặp gần như tất cả.
Có hai bạn, Hợp - bạn nữ học lớp A lại chuyên đề Quang phổ - khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ , nhìn quen lắm mà chẳng nhớ ra tên, nhưng sau ít phút thì chẳng còn rào cản nào, không e ngại “mày tao chi tớ “ như ngày xưa (hic)
Và điều đặc biệt thú vị là gặp lại Thành Minh – cô bạn gái dễ thương ngày xưa có hai bím tóc dài, mềm, không đen óng ả mà lại hơi ánh chút mầu hạt dẻ - sau hơn 40 năm – tính vậy vì chúng tôi gần như bặt tin nhau từ khi lớp chia chuyên đề - vào năm thứ tư 1973. Mấy năm học cùng hồi đó chúng tôi có rất nhiều chuyện kỷ niệm ...
Sân ga lấp loáng ánh đèn mầu, đứng ở bậc thềm ngóng các bạn , bất chợt một người phụ nữ thon mảnh đến gần, một giây sững lại – và một ánh mắt thật quen trở về trong trí nhớ…
- Thành Minh à? Đúng không?...
- Cả bọn mỗi năm họp lớp thường hỏi nhau “Có tin gì của TM không? “…
- Tao đây.

Cảm giác cay cay trong sống mũi…

10 nhận xét:

  1. Cuộc gặp lại nào cũng thú vị, vì gợi nhớ lại, như gặp lại một phần đời của mình.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Gặp lại phần đời cũ mà có thể trong tiềm thức ta đã ngỡ là lãng quên - vui có, buồn có - thường là dịu ngọt, nhưng đôi lần cũng pha chút "chát chát " - Hì, nói thế bởi vì tớ cũng có một lần ấm ức vì ngộ nhận của một bạn cùng lớp ngày xưa. Già rồi mà vẫn còn thù vặt (hic), cái tính này chẳng hay ho chút nào - bây giờ thì 'ZEN' rồi

      Xóa
  2. Lúc mới đọc tưởng bài này của bạn TM, vì mới tái hòa nhập cộng đồng. Đến đoạn Sơn gọi thì mới giận chứ. TM lại qua mặt mình liên hệ với Sơn xì rồi.
    May sau đó thì hiểu là XV, hóa ra là XV gặp lại TM.
    Kinh nhể :-)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ơ, gặp lại tất cả đấy chứ - chỉ khác là gặp lại sau một năm hay sau 40 năm.
      Hì, cái sự giận lẫy vô cớ thế - nếu nhớ về quá khứ ai có chơi với ai - thì đã không suýt nặng nhẹ rồi .(Hic)

      Xóa
    2. Văn ra cái vẻ thế cho hay thôi mà. Bạn đọc không thích thì nhà văn... sửa :-)

      Xóa
    3. Ừ, hơn đứt trang in. Đừng sửa - thế mới tự nhiên - có sửa thì cho dòng cũ vào ngoặc đơn + thêm câu sửa vào và chú là tôi sửa + ngày giờ sửa (hì hì - cái này gọi là để tiện tra cứu hành tung - log) -

      Xóa
  3. Mới hơn tuần trước bạn còn hớn hở hẹn cuộc gặp với mọi người trước khi sang 'bển", vậy mà bây giờ đã ở ở bên bờ Địa trung Hải rồi, nghe giọng có đôi chút bùi ngùi - rõ thương. Cũng dễ hiểu thôi, phụ nữ chúng mình luôn nhạy cảm và đôi khi cảm xúc dễ bị cuốn theo hoàn cảnh hiện tại. Mình xúc động thật sự khi các bạn vẫn luôn nhớ tới mình, chỉ tiếc đã lỡ nhiều dịp gặp gỡ.
    Mình vừa ngồi gõ phím vừa nghe chương trình Giai điệu tự hào trên VTV1, có vài bài hồi học ở trường bọn mình cũng hay hát , tự nhiên lại nhớ hồi ở Dục Tú.
    Một năm cũng nhanh thôi mà bạn. Ít nhất sang năm chúng ta sẽ có chuyến đi Yên tử như đã được hứa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đừng có mà bị tớ lừa - tuần đầu trở lại bận túi bụi - nghỉ 1 tháng rồi phải trở về với máy tính và các chương trình - tớ vẫn ham vui và hớn hở mà
      Còn cái sự để lỡ dịp ấy mà - sợ gì - bù là được, tăng số lần lên - gọi tớ là tớ đáp liền - kem, café, bánh ngọt, rồi bánh đúc, chè gì cũng OK cả (Hì). Hôm nay lúc đi về nhìn thấy mảnh trăng giữa trời thơ mộng phết...

      Xóa
    2. Ta tưởng vào chùa bà Đanh thì yên tâm, ai dè vẫn bị lừa.

      Xóa
    3. Hì hì - thời buổi "dao kéo " - chớ "nhìn mặt mà bắt hình dong " - kẻo ...
      Được cái tâm tớ vẫn "chân quê " - nên có đi tu thì vẫn áo vải nâu sống

      Xóa

huuthanh.ng@gmail.com, binhdannin@gmail.com, xuanvinhbui08@gmail.com, vphuong_h@hotmail.com, ngaugaunguyen@yahoo.com, thanhminhle2002@yahoo.com, ntdan2005@yahoo.com.vn, vutuyen1952@yahoo.com.vn, phongtran.vc5@gmail.com, dungnm20152@gmail.com, pvbenkhtn@gmail.com, pgsts969@gmail.com, thithamvtv2@gmail.com, minhnvhut@gmail.com, vmcthy@yahoo.com, pkchi.ndn@gmail.com, phutho.hoangngocthanh@gmail.com, dshien52@yahoo.com